Người dịch: Whistle
“Chết tiệt!”
Nina thở dốc, kiểm tra đồ trên người, theo bản năng, ả ta sờ ngọc bội trước ngực, sau đó, sắc mặt liền thay đổi:
“Xem thường đám tạp ngư này rồi, bọn chúng vậy mà lại có thể làm ta bị thương?”
“Chết!”
“Chết!”
Thân hình Nina lóe lên, giống như bóng ma, đi đến đâu, kiếm khí gào thét đến đó.
Ngôi nhà lớn, trong nháy mắt đã vỡ vụn, tiếng kêu la thảm thiết của từng bóng người im bặt, ngọn lửa bắt đầu bốc cháy trong đống đổ nát.
Tốc độ của Nina quá nhanh so với những người trên đảo.
Tốc độ cực hạn khiến cho đa số thủ đoạn đều trở nên vô dụng, cơ quan thậm chí còn chưa kịp kích hoạt đã mất dấu mục tiêu, còn kiếm khí sắc bén lại có uy lực vô kiên bất tồi.
Cuộc thảm sát nghiêng về một phía.
Mấy đòn phản kháng hữu dụng cũng không thể nào ảnh hưởng đến Nina.
Không bao lâu sau, hòn đảo đã bị ngọn lửa bao phủ, vô số thi thể bị chặt thành từng khúc, tỏa ra mùi khét lẹt trong lửa.
…
“Vù…”
Quần áo bay phấp phới, một bóng người bay đến, kiếm khí âm lãnh, sắc bén, giao nhau trên không trung, giống như một lồng giam lớn rơi xuống, ngọn lửa ở nơi lồng giam bao phủ lập tức bị dập tắt.
Chu Giáp tay cầm nguyễn kiếm, đứng im tại chỗ, hai tai nhanh chóng run rẩy.
Đặc tính Thính Phong được kích hoạt đến mức cực hạn.
“Vù…”
Trong phạm vi mấy dặm, vô số âm thanh ập đến, hỗn tạp, một tiếng xé gió mơ hồ đã thu hút sự chú ý của Chu Giáp.
“Lâu chủ.”
Dương Huyền rơi xuống, nhìn xung quanh, vẻ mặt y liền thay đổi: “Xem ra chúng ta đến muộn, nhưng người này vừa mới đi.”
“Ngươi ở lại, xem có ai còn sống sót không.”
Chu Giáp trầm giọng nói, thi triển Cửu Trọng Đăng Lâu Bộ, một bước nhanh hơn một bước, lao về phía xa:
“Ta đi đuổi theo.”
“Lâu chủ!”
Dương Huyền định đuổi theo, nhưng lại phát hiện chênh lệch tốc độ quá lớn, chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Vèo!”
“Vèo!”
Tiếng xé gió vang lên trong rừng.
Chu Giáp đột nhiên dừng lại, áo choàng bay phấp phới, trong cảm nhận, Chu Giáp cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ lấy hắn.
“Không chạy nữa sao?”
Chu Giáp lạnh lùng nói, nhìn về phía một góc tối nào đó.
“Chạy?” Nina cười, giọng nói mơ hồ:
“Ngươi coi trọng bản thân mình quá rồi, nếu như ta muốn đi, ngươi đuổi kịp sao?”
“Nói đi!”
“Lần này, dụ bọn ta đến đây là vì chuyện gì? Vì hai thứ vô dụng kia?”
“Ý gì?”
Chu Giáp cau mày:
“Chẳng phải các ngươi đến đây để trả thù sao?”
“Ừm…” Nina nói: “Đúng là trả thù.”
“Xì!”
Nina vừa dứt lời, một luồng kiếm khí đã từ xa điểm tới.
Kiếm khí uy thế kinh người, kình lực tập trung, rõ ràng là chưa đến gần, nhưng Chu Giáp đã cảm thấy đau nhói ở ấn đường, Huyền Binh chiến giáp như thể cũng mất tác dụng.
Nguy hiểm!
Chu Giáp theo bản năng muốn lấy khiên ra đỡ đòn, nhưng thời gian lấy đồ từ trong không gian Càn Khôn ra đủ để hắn chết mấy lần rồi.
Nhất kiếm xuyên tim!
Là chiêu nhanh nhất trong Âm Sát Đoạt Mệnh Kiếm, được thi triển nhanh như chớp.
Nhuyễn kiếm nhảy lên, chặn kiếm khí lại, lưỡi kiếm run rẩy, từng luồng kiếm quang đen kịt bùng nổ, bao phủ lấy bốn phương tám hướng.
Thanh phong lướt qua mặt!
Cùng lúc đó…
Một luồng sức mạnh cuồng bạo từ trong cơ thể Chu Giáp bộc phát.
Bạo Lực!
“Ầm…”
Kiếm quang chói lòa.
Trong nháy mắt, Chu Giáp đã trở thành cao thủ ngũ quan Thần Hoàng Quyết, kéo chênh lệch thực lực giữa hai người đến cùng đẳng cấp.
“Xì…”
Kiếm khí tung hoành.
“Vèo!”
Kiếm quang gào thét.
Kiếm pháp của hai người đều rất lợi hại.
Kiếm thuật của Nina có lẽ là học được ở thế giới Phí Mục, chiêu thức đơn giản, hiệu quả, lực sát thương lớn, đã đạt đến cảnh giới hóa phức tạp thành đơn giản.
Còn kiếm pháp của Chu Giáp thì âm lãnh, sắc bén, khiến người ta lạnh sống lưng, kiếm quang gào thét như thể vạn quỷ kêu than, mang theo một luồng sức mạnh nhiếp hồn người khác.
“Keng keng… cạch cạch…”
Trong nháy mắt…
Hai người đã va chạm hơn trăm lần.
So sánh ra, cấp bậc kiếm pháp của Nina có lẽ cao hơn, phản phác quy chân, hóa phức tạp thành đơn giản, tất cả đều hòa làm một.
Mỗi một kiếm đều khiến cho Chu Giáp phải né tránh, chặn đỡ.
Nhưng cảnh giới kiếm pháp của Chu Giáp lại cao hơn.
Âm Sát Đoạt Mệnh Kiếm đã đạt đến cảnh giới viên mãn, Chu Giáp am hiểu kiếm pháp hơn Nina, thường thì hắn có thể sớm nhận ra sơ hở của đối thủ, sau đó, nhân cơ hội tấn công.
Hơn nữa…
Nina bị thương, vả lại còn bị thương nặng!
“Keng…”
Hai thanh kiếm lại va chạm, Chu Giáp, người đang đeo Quỷ Khốc diện, lạnh lùng nhìn, nhân cơ hội đến gần, nhuyễn kiếm nhảy lên, sát khí đột nhiên tăng vọt.
Thí Phật Sát Thần!
Là chiêu âm độc và khủng bố nhất trong Âm Sát Đoạt Mệnh Kiếm, được Chu Giáp thi triển.
“Vèo!”
Kiếm quang gào thét, xuyên qua hơn mười mét, đâm thủng từng cây đại thụ, nhưng lại không chạm được vào Nina.
Chỉ thấy bóng người lóe lên, Nina đã bay sang mấy mét bên cạnh, trước khi Chu Giáp kịp hoàn hồn, ả ta đã lóe lên mấy lần rồi biến mất trong rừng.
“…”
Chu Giáp mặt mày âm trầm.
Tốc độ của Nina quá nhanh, giống như bóng ma, cho dù Chu Giáp có lấy rìu hai lưỡi, có thể chiếm được ưu thế, nhưng cũng không chắc chắn có thể giữ ả ta lại.
Thậm chí, nếu như không phải Nina đang bị trọng thương, không thể kiên trì lâu, ả ta cũng chưa chắc đã chạy trốn.
Có thân pháp như vậy, Nina đã bất bại.
“Lâu chủ!”
Dương Huyền đến muộn: “Trên đảo không còn ai sống sót, ngài không sao chứ?”
Nhìn hiện trường là biết đã trải qua một trận chém giết dữ dội, rất nhiều cây cối đổ, gãy, nhưng lại không có máu và thi thể.
“Không sao.”
Chu Giáp lắc đầu, truy tìm bóng người đang chạy trốn, cuối cùng, hắn dừng lại ở một vùng nước bị dòng nước bao phủ.
“Ngươi giúp ta gửi thư cho mấy người.”
Chu Giáp suy nghĩ một chút, nói với Dương Huyền:
“Nói với bọn họ là ta có thể giúp họ tìm được người mà bọn họ muốn tìm.”
“Vâng.”
Dương Huyền đáp, cúi đầu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo